Chủ thể nhận thức trong triết học Immanuel Kant

Lý luận nhận thức Tây Âu giai đoạn trung cổ cho tới thế kỷ XVII đã lâm vào khủng hoảng do không đánh giá đúng vai trò của con người trong quá trình nhận thức; gán cho lý tính của con người quá nhiều thẩm quyền, cho rằng lý tính có thể nhận thức được cả những thực thể như vũ trụ, linh hồn bất tử và thượng đế; thậm chí còn đưa nhận thức của con người vào ngõ cụt của chủ nghĩa duy cảm và chủ nghĩa duy lý. Trước bối cảnh đó, nhà triết học cổ điển người Đức Immanuel Kant đã chủ trương xây dựng một nền triết học mới thông qua cách tiếp cận phê phán, đó là phê phán lý tính thuần túy, đưa lý tính con người về đúng giới hạn của nó. Để làm sáng tỏ điều này, bài viết tập trung phân tích quan điểm của Kant trong việc giải quyết cuộc khủng hoảng trong lý luận nhận thức ở Tây Âu thế kỷ XVII, XVIII và nêu bật các giai đoạn nhận thức của con người theo quan điểm của ông. Qua đó làm rõ giới hạn nhận thức ở con người mà Kant đã xác định.